Bạn đang xem bài viết Nhà Chồng Hà Tăng: Danh Gia Vọng Tộc được cập nhật mới nhất trên website Tzlt.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Danh gia vọng tộc
Chồng sắp cưới của Tăng Thanh Hà là Louis Nguyễn sinh năm 1983 và là một Việt kiều.
Mẹ của Louis Nguyễn là người Philippines. Bà sinh ra trong một gia đình giàu có và là cháu họ của bà Imelda Marcos – người phụ nữ đầy quyền lực ở nuớc này.
Bà Imelda Marcos – phu nhân cựu Tổng thống Philippines Feedinand Marcos là một người phụ nữ nổi tiếng về sự xa hoa. Sự nổi tiếng của của bà Imelda Marcos gắn với số tài sản trị giá 1,6 tỉ USD, bộ sưu tập 4.400 đôi giày, 500 bộ áo ngực màu đen và bộ sưu tập quần áo bằng da và lông thú.
Bà còn là chủ nhân của bộ sưu tập các tòa nhà cao tầng ở nhiều nước khác nhau, đồ trang sức quý hiếm, các tác phẩm hội họa…
Theo lời một nhân viên thường tháp tùng Imelda Marcos, mỗi lần đi ra nước ngoài, bà thường tới các cửa hàng cao cấp. Nếu thích thứ gì, từ áo khoác lụa, ví da hay giày dép, bà sẽ mua 10 chiếc một, nếu còn chút do dự thì mua 5 chiếc.
Bố của Louis Nguyễn chính là ông Johnathan Hạnh Nguyễn. Ông sinh năm 1951 tại Nha Trang, năm 23 tuổi, ông sang định cư tại Philippines và sau đó đi du học Mỹ. Ông từng là thanh tra tài chính của hãng Boeing Mỹ. Hiện tại Johnathan Hạnh Nguyễn là chủ tịch tập đoàn Liên Thái Bình Dương.
Sau nhiều năm xa quê hương, năm 1985, khi là Tổng đại diện của Philippines Airline tại khu vực Đông Dương, ông quyết định trở về Việt Nam và mở đường bay chính thức giữa thành phố Hồ Chí Minh – Manila.
Bố mẹ của Louis Nguyễn đã li hôn. Hiện tại, ông Johnathan đã về Việt Nam sinh sống, làm ăn và kết hôn với diễn viên Thủy Tiên.
Mẹ chồng của Tăng Thanh Hà là diễn viên Thủy Tiên. Bố chồng là doanh nhân
DV Thủy Tiên và tập đoàn nhiều tiền
Thủy Tiên sinh năm 1970, được nhiều người biết đến vào năm 1990 qua vai diễn với Lê Công Tuấn Anh trong bộ phim “Vị đắng tình yêu”. Khi tên tuổi đang lên Thủy Tiên đã quyết định từ giã màn ảnh và lui về làm một tiếp viên hàng không.
Thủy Tiên không xuất hiện ở các sự kiện, không trả lời phỏng vấn và hiện nay chỉ chuyên tâm vào công việc kinh doanh trong lĩnh vực thời trang và mỹ phẩm, cũng như chăm sóc gia đình.
Từ năm 1996 đến nay, tập đoàn Liên Thái Bình Dương (IPP) đã đầu tư hoặc hợp tác đầu tư 30 dự án với tổng số vốn hơn 280 triệu USD.
Những dự án này mang lại doanh số hằng năm khoảng 460 triệu USD và tạo công ăn việc làm cho hơn 20.000 lao động ở Việt Nam.
Ngoài ra, ông Johnathan Hạnh Nguyễn đứng sau những thương vụ đầu tư lớn như Siêu thị Miền Đông; Khách sạn Nha Trang Lodge; cửa hàng miễn thuế tại các sân bay nội địa và 4 quốc gia ở Đông Nam Á.
Đặc biệt, tên tuổi của ông và IPP gắn liền với hệ thống cửa hàng thời trang và mỹ phẩm chuyên bán hàng hiệu.
Đầu năm 2011, tập đoàn đã đầu tư hơn 40 triệu USD cho trung tâm mua sắm hàng hiệu cao cấp Rex Arcade tọa lạc tại khách sạn Rex phân phối các nhãn hiệu cao cấp như Chanel, Burberry, Cartier, Ferragamo, Rolex… . 16 trong tổng số 48 thương hiệu LVMH sở hữu đã có mặt tại Việt Nam thông qua IPP.
Về kênh phân phối, tại Việt Nam, ngoài Rex Arcade, IPP còn có các địa điểm phân phối khác tại trung tâm thương mại Vincom, trung tâm thương mại Eden và trung tâm thương mại Tràng Tiền ở Hà Nội.
Riêng tại Tràng Tiền, IPP có tới 20 cửa hàng mua sắm hàng hiệu với tổng giá trị đầu tư xấp xỉ 100 triệu USD.
Về giá cả, hầu hết hàng hiệu bán tại Rex Arcade đều có giá bán từ vài trăm USD đến vài chục ngàn USD. Đặc biệt, các sản phẩm được kinh doanh dựa trên triết lý “không lẫn vào đám đông” nên thường ít giảm giá, khuyến mãi, thậm chí cả trong tình hình kinh tế suy giảm.
Đặc biệt, IPP đang phối hợp với Bộ Văn hóa – Thể thao – Du lịch xúc tiến chương trình: “Năm du lịch hàng hiệu 2013” tại Việt Nam nhằm thu hút ngoại tệ thông qua việc mua sắm hàng hiệu cao cấp từ hàng triệu du khách nước ngoài.
Ngoài trụ sở tại Việt Nam, IPP còn có chi nhánh ở Mỹ, Philippines và Singapore. Chính vì vậy, Louis Nguyễn cũng được thừa hưởng rất nhiều thương hiệu kinh doanh từ phía gia đình.
Bộ trưởng Đinh La Thăng trao Huân chương hữu nghị
Với những thành công và đóng góp của mình, ông Jonathan Hạnh Nguyễn đã từng được tặng thưởng bằng khen của Bộ Ngoại giao năm 2003, của UBND tỉnh Tây Ninh năm 2006, UBND tỉnh Quảng Trị năm 2007, UBND tỉnh Đăk Lăk năm 2007, BCH Liên đoàn Lao động TPHCM năm 2006.
Bộ trưởng Bộ GTVT Đinh La Thăng trao tặng huân chương Hữu nghị cho ông Johnathan Hạnh Nguyễn.
Năm 2011, ông Jonathan Hạnh Nguyễn đã vinh dự được trao tặng Huân chương Lao Động hạng Nhì về thành tích trong kinh doanh, đầu tư phát triển kinh tế và thực hiện công tác xã hội từ thiện tại Việt Nam từ năm 2006 đến năm 2010, góp phần vào sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc.
Ngày 14/5/2012, Hạ viện Philippines vinh danh Johnathan Hạnh Nguyễn vì những đóng góp tích cực của ông vào việc thắt chặt quan hệ Việt Nam – Philippines.
Tối 1/6/2012, Bộ trưởng Bộ GTVT Đinh La Thăng đã thay mặt Chủ tịch nước trao tặng huân chương Hữu nghị cho ông Johnathan Hạnh Nguyễn nhân dịp 25 năm hai hãng hàng không quốc gia của Việt Nam và Philippines mở đường bay chung.
Quan Lộ Thương Đồ Chương 309: Danh Gia Vọng Tộc,
Trong phòng còn rất nhiều người không rõ thân phận của Cát Ấm Quân, đều ngần ngại nhìn Tôn Tĩnh Mông, tự nhiên có người xông vào lại nói những lời chẳng đâu vào đâu, thực sự quá vô lễ.
Một cô gái hỏi:
– Tĩnh Mông, hắn là ai thế?
– Chính là Cát đại thiếu gia Cát Ấm Quân mà bạn luôn mong mỏi được quen biết đấy, giờ thì gặp được rồi…
Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:
– Thế nào, có muốn mình giới thiệu cho không?
– Loại người đó sao?
Cô gái kia bĩu môi:
– Xem phim Hong Kong, những thanh niên xuất thân danh gia vọng tộc, đều được giáo dục ưu tú, đều rất nho nhã lịch thiệp cơ mà…
– Tỉnh lại đi cô nương, đó là thứ trong phim ảnh. Nho nhã lịch thiệp ư? Đám con cháu danh môn không kẻ nào không coi mình cao hơn người khác một bậc, trong mắt chúng cho rằng, mở miệng nói chuyện với chúng ta là rất lịch sự rồi… Thứ lịch sự của bọn chúng là sự ban ơn, bạn chấp nhận còn đỡ, không chấp nhận là không biết điều, chúng còn tươi cười với bạn nữa sao?
Tôn Tĩnh Mông châm chọc.
– Em gái chị mồm mép ghê thật.
Trương Khác nói với Tôn Tĩnh Hương:
– Có điều cô ấy nói trúng phóc.
Lịch sự chỉ là thứ trò chơi thể hiện đặc tính của giai cấp.
Tôn Tĩnh Hương theo gia đình tới Hong Kong gần mười năm, đã nhìn thấu loại lễ tiết giả dối của đám danh gia vọng tộc rồi.
Cát Ấm Quân tự ý thay Tôn Tĩnh Mông mời một đống bạn mà hắn cho rằng là có lợi cho cô, không ngờ mấy ngày qua, Tôn Tĩnh Mông không thèm để ý gì tới những người đó, kiên nhẫn dần mất sạch, đặc biệt nghe nói Tôn Tĩnh Mông còn mời một chàng trai từ nội địa qua tham dự yến hội, hắn không ngồi yên được nữa.
Tự tôn của hắn chưa bao giờ bị đả kích như thế, Cát Ấm Quân mang bộ mặt tối sầm trở về đại trạch.
Tạ Kiếm Nam vừa nhìn một cái là biết ngay Cát Ấm Quân đụng đầu vào tường, ôm lấy vai hắn, an ủi:
– Sao thế, không mời tới được à? Ha ha ha, các cô bé đều sĩ diện lắm, anh muốn cô ấy bỏ lại đám bạn qua đây một mình là khó đấy. Trần Tĩnh cũng thường vì bạn bè mà làm tôi khó xử…
Tạ Kiếm Nam nói như thế, Cát Ấm Quân cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cả đám cười đùa, nói Cát Ấm Quân không biết dạy vợ.
Cát Ấm Quân chỉ các cô gái bên cạnh đám bạn nói:
– Các cô ấy mà giở trò nhõng nhẽo, thì các anh chịu thua hết à? Nếu không cứng rắn một chút thì làm sao mà dạy bảo được?
Trần Tĩnh nghe thế trong lòng rất không thoải mái: “Hắn coi phụ nữ thành cái gì thế? ” Nhưng mặt vẫn giữ nụ cười điềm đạm.
Cát Ấm Quân miễn cưỡng hóa giải xấu hổ của mình, có điều ánh mắt của tên mặt trắng kia làm người ta có cảm giác gai đâm vào thịt, bị loại miệt thị thật vô cùng khó chịu.
Tạ Kiếm Nam giỏi nhìn mặt đoán ý, không xác định được Cát Ấm Quân có gặp phải Trương Khác hay không, thử thăm dò hỏi một câu:
– Nghe nói Tỉnh Mông tiểu thư ở học biên đạo múa, những người bạn cô ấy mời tới chắc đều là những cô gái xinh đẹp.
– Có xinh đẹp đến đâu cũng không bằng Trần Tĩnh nhà anh, anh không cần nảy ra ý nghĩ không đứng đắn.
Cát Ấm Quân nói thế, mắt liếc nhìn Trần Tĩnh, mau chóng chuyển đi:
– Học vũ đạo vóc người khẳng định không tệ, bày ra được rất nhiều tư thế…
Có các cô gái ở đây, lời tiếp sau không tiện nói ra, nhưng nam nhân không ai không hiểu. Cát Ấm Quân không không chịu thừa nhận Tôn Tĩnh Mông không muốn tới là vì trong số bạn bè cô mới có nam nhân.
Chính như Trương Khác tò mò về mục đích của Tạ Kiếm Nam, hắn cũng đầy nghi ngờ về sự xuất hiện của Trương Khác, liền hỏi tiếp:
– Diệp Tiểu Đồng và Tôn gia quan hệ ra sao, trước kia không nghe thấy anh nói tới.
– Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói dượng tôi trước kia và Diệp gia là hàng xóm, nhiều năm qua vẫn liên hệ.
– Đơn giản thế thôi à? Không có qua lại làm ăn sao?
Tạ Kiếm Nam làm như lơ đễnh hỏi:
– Ha ha, đương nhiên không có, Kiếm Nam, bệnh đa nghi của anh nặng quá đấy.
Cát Ấm Quân cười lớn:
– Không thể vì Diệp gia và công ty của anh là đối thủ cạnh tranh mà nhìn thấy người Diệp gia là mẫn cảm như thế chứ? Tập đoàn Gia Tín có ý định tới nội địa đầu tư cũng nghĩ tới hợp tác với Tạ gia các anh đầu tiên.
Tạ Kiếm Nam cười, lời này hắn chỉ nghe mà thôi, cũng như lời Trương Khác đã nói, hắn cho rằng Cát Ấm Quân còn chưa đủ tư cách. Trên đời này chỉ lợi ích là thứ bền chặt nhất, nếu Diệp gia có thể cho Gia Tín nhiều lợi ích hơn, bọn họ chẳng quan tâm tới Tạ gia hay Chính Thái gì hết.
o0o
Tiệc sinh nhật tổ chức theo hình thức tiệc cốc-tai, trời chập tối, đám Trương Khác theo chị em Tôn Tĩnh Hương tới nơi tổ chức tiệc.
Chị em Tôn Tĩnh Hương phải đi chào hỏi khách, vợ chồng Đào Hành Kiện theo vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa đi giao tiếp với nhân viên tầng quản lý của tập đoàn Gia Tín.
Dâm môn thục nữ tham dự yến hội đều trang điểm mình thật lộng lẫy nổi bật, nhưng kém xa vẻ đẹp trẻ trung năng động của những cô gái học vũ đạo, nên không ngừng được mời đi nhảy.
Dung nhan của Hứa Tư càng thêm bắt mắt, nhưng cô điềm tĩnh đứng bên cạnh Trương Khác, khí độ nhàn nhã tự tin, làm rất nhiều đám con cháu danh môn chùn bước, thi thoảng cũng có kẻ lấy dũng khí tới mời Hứa Tư khiêu vũ, cô đều ôn nhu nhìn Trương Khác một cái rồi mới từ chối người ta, vài ba lần như thế, chẳng còn ai đủ dũng cảm tới mời nữa.
Nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư thân mật như thế, Cát Ấm Quân mới ý thức được mình có khả năng là hiểu lầm rồi, nhưng những lời nói không nể nang gì của Trương Khác làm hắn không quen được, thấy Trương Khác và Diệp Tiểu Đồng trò chuyện rất vui vẻ, liền chỉ Trương Khác hỏi:
– Người kia anh có biết không, hình như rất thân với cô gái Diệp gia.
– Bọn họ là bạn Tôn Tĩnh Mông mời tới sao? Tôi không biết y quen Tôn Tĩnh Mông đấy, có điều y và Diệp gia quan hệ rất tốt, con ông cháu cha ấy mà…
– Con ông cháu cha?
Cát Ấm Quân ngớ người, hắn không phải là không có chút đầu óc nào, Hong Kong chỉ một năm nữa thôi là trở về rồi, lúc này người Hong Kong ít nhiều có chút bất an, đắc tội với thái tử đảng trong nước không phải chuyện hay:
– Nhà y làm gì?
– Ừm..
Tạ Kiếm Nam không phải phải giới thiệu thế nảo, nếu chỉ đề cập tới Trương Tri Hành tự hồ chưa đủ tư cách:
– Chuyện này à, cha hắn là quan viên ở thành phố nhỏ, Cát thiếu chưa nghe nói tới đâu, có lẽ trong mắt anh chưa đáng nói tới, có điều tình hình trong nước anh cũng biết đấy, mạng lưới quan hệ trong nước rối rắm lắm…
Tạ Kiếm Nam thấy Trương Khác chỉ tiếp xúc với đám bạn tầm thường của Tôn Tĩnh Mông, cho rằng Trương Khác lần này tham gia bữa tiệc với tư cách bạn của Tôn Tĩnh Mông, có điều hai ngày nữa là tết, lúc này y từ nội địa chạy qua, chỉ e không phải là bạn bè bình thường. Lại ngồi suy ngẫm quan hệ giữa Trương gia, Từ gia, cùng nhà Tôn Thượng Nghĩa, xem ra cũng không phải là đơn giản.
Cát Ấm Quân mặt âm trầm, xem ra hôm nay tự chuốc lấy nhục rồi, không còn cơ hội gỡ lại nữa, lại liếc nhìn Trần Tĩnh đứng bên trái Tạ Kiếm Nam, thấy cô có vẻ hứng thú với đề tài này, liền đề nghị:
– Kiếm Nam, giới thiệu giùm tôi một chút được không?
3 Danh Gia Vọng Tộc Bề Thế Bậc Nhất Việt Nam: Gia Tộc Nguyễn Lân Toàn Giáo Sư
Gia tộc Lý Quí
Gia tộc Lý Quí nổi tiếng là tập đoàn ẩm thực gia đình không ai có thể vượt qua về số lượng cơ ngơi tại Việt Nam. Những nhà hàng, quán café nổi tiếng mà bất cứ người Sài Gòn lâu năm nào cũng biết như Ciao, Terrace, Ibox, Goody, Paris Deli, Fly Cupcake Garden, Maxim’s Nam An, An Viên… hay đại trung tâm nội thất Nhà Xinh đều là sở hữu hoặc đã từng của gia tộc Lý Quí.
Nhà thiết kế Lý Quí Khánh chính là “hoàng tử bé” của gia tộc giàu có này. Nhà của Lý Quí Khánh được biết là một biệt thự rất rộng đến mức muốn đi từ cổng vào nhà chính phải chạy xe đến vài cây số. Căn biệt thự không chỉ có 1 mà là vài bể bơi. NTK Lý Quí Khánh cũng thường xuyên di chuyển bằng máy bay hạng thương gia, ở khách sạn sang trọng bậc nhất và luôn dùng hàng hiệu đẳng cấp.
Lý Quí Khánh từng tiết lộ rằng, anh lớn lên trong 1 gia đình đáng tự hào và anh được thừa hưởng những tinh hoa của gia đình. Những ca sĩ nổi tiếng như Tuấn Ngọc, Quang Vinh… đều là những khách mời biểu diễn thường xuyên tại các buổi tiệc gia đình của nhà Lý Quí.
Hiếm có gia đình nào mà có đến 8 người con là Giáo sư, Phó giáo sư, Tiến sĩ như gia đình cố Giáo sư – Nhà giáo nhân dân Nguyễn Lân. Người đi trước dìu dắt người đi sau, họ đã xây đắp nên hình mẫu của 1 đại gia đình hiếu học, tài hoa, chuẩn mực và giàu có. Dù theo đuổi các chuyên ngành khác nhau nhưng cả 8 người con – 7 trai, 1 gái của cố nhà giáo Nguyễn Lân đều chọn làm nghề cao quý đó là thầy giáo và thầy thuốc.
Cố Giáo sư Nguyễn Lân là giáo sư, nhà giáo nhân dân, nhà biên soạn từ điển, học giả nổi tiếng của Việt Nam. Ông cống hiến trọn đời cho nền giáo dục, được xem là người có công lớn trong việc xây dựng bộ môn và khoa tâm lí học, giáo dục học của hệ thống các trường Sư phạm ở Việt Nam.
Tập đoàn Vạn Thịnh Phát quyền lực dưới sự điều hành của bà Trương Mỹ Lan.
Gia sản của dòng tộc bà Trương Mỹ Lan được biết đến với hàng loạt bất khối động sản, địa ốc, nhà hàng, khách sạn nổi tiếng ở Việt Nam. Nói về cơ ngơi sự nghiệp của gia tộc này, giới doanh nhân đều phải nghiêng mình ngưỡng mộ.
Những tòa nhà, trung tâm thương mại nổi tiếng nhất Sài Gòn đều thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Trương.
Trương Huệ Vân và chồng là nhạc sĩ Thanh Bùi.
Họ đều là những gia tộc giàu có, nổi tiếng và thành công trên nhiều lĩnh vực, nhưng chính vì sự kín tiếng mà công chúng ít nắm bắt được gia tài đồ sộ mà họ đang nắm giữ. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải ngạc nhiên khi biết những gia tộc bề thế nhất Việt Nam lại không phải những cái tên quá quen thuộc trong mắt công chúng.
Nói Về Phong Tục Trong Gia Tộc
Tác giả bài viết: Phan Kế Bính
Cha mẹ – Hai tiếng cha mẹ, nước ta mỗi nơi gọi cũng hơi khác nhau: Nơi thì gọi là Bố là Đẻ, nơi thì gọi là Thầy là U. Về đường ngược (Hưng Hóa) thì gọi mẹ là Bầm, về đường trong thì gọi là Bụ. Nam kỳ thì gọi cha là Tía, gọi mẹ là Má. Ở đây bây giờ lại nhiều người cho con gọi cha là Ba, gọi mẹ là Mẹ. Còn các nhà hiếm hoi thì chẳng cứ gì, người thì cho con gọi là Chú Thím, người thì cho con gọi là Anh Chị, Cậu Mợ. Ngày xưa lại có tiếng gọi mẹ là Cái nữa, tiếng ấy thì bây giờ không đâu dùng.
Sinh con – Đàn bà có mang ai cũng muốn sinh con trai mà ít người muốn sinh con gái. Hàng xóm bà con nghe thấy sinh con trai thì mừng. Trong khi có mang, váng đầu, đau mình gọi là ốm nghén; hay thèm ăn của chua của chát, gọi là ăn dở. Đến lúc sinh sản, mời bà tắm đến đỡ, con xổ ra rồi thì cắt rốn chôn nhau. Chôn phải sâu, nếu chôn nông thì con hay trớ; mà phải tránh chỗ giọt gianh kẻo về sau con chốc đầu loét mắt.
Người mẹ thì phải kiêng khem gió máy, phải nằm than. Ản cơm chỉ ăn muối trắng hấp hay là nước mắm chưng, vài ba hôm mới dám ăn đến thịt. Đầy cữ (con trai bảy ngày, con gái chín ngày) xông muối xoa nghệ rồi mới ra ngoài.
Nhà nghèo nuôi con lấy, nhà giàu nuôi vú cho con. Có người cho vú đem về nhà nuôi. Cho bú độ ba, bôn tháng thì cho ăn cơm và vẫn cho bú đến ba, bốn tuổi mới thôi.
Con nhà nào ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng biết lò cò chạy chơi, là hợp vào ca thì dễ nuôi mà mai sau làm nên người.
Tục ta hỏi thăm nhau đẻ con trai hay là con gái, người có chữ thường nói lộng chương hay lộng ngoã (nghĩa là chơi ngọc hay chơi ngói). Điển ấy do ở Kinh Thi: Sinh con trai thì quý hóa mà cho chơi bằng hạt ngọc, sinh con gái thì khinh bỉ mà cho chơi bằng hòn ngói. Lại có người hỏi huyền hồ hay là huyền cân (nghĩa là treo cung hay là treo khăn mặt). Điển ấy cũng do tục Tàu: Đẻ con trai treo cái cung ngoài cửa, mà đẻ con gái thì treo cái khăn mặt. Ta dùng điển mà hỏi thăm, chớ không có tục ấy.
Cúng mụ – Trong sách “Bắc hộ lục” có nói rằng:. Tục Lĩnh Nam nhà giàu đẻ con được ba ngày, hoặc đầy tháng, thì tắm cho con, làm một bữa tiệc, gọi là đoàn du phạn (nghĩa là bữa cơm tròn trặn trơn tru). Sách “Vân đài loại ngữ” của ông Lê Quý Đôn thì nói rằng: Tục nước ta, đẻ con được ba ngày, làm vài mâm cỗ cúng mụ.. Đến hôm đầy tháng, hôm một trăm ngày, hôm đầy tuổi tôi, đều có làm cỗ cúng gia tiên, bày tiệc ăn mừng. Bà con, người quen thuộc, dùng thơ, câu đối, đồ chơi, đồ quần áo trẻ để mừng nhau. Mà nhất là tiệc một trăm ngày là tiệc đầy tuổi tôi to hơn cả.
Cứ như tục thành phố Hà Nội bây giờ thì đẻ con ra đầy cữ đầy tháng, đầy tuổi tôi, mới làm cỗ cúng mụ. Trong lễ cúng thì dùng mười hai đôi hài, mười hai miếng trầu, cua, ốc, nham, bánh đúc v.v… Vì ta tin rằng có mười hai bà mụ nặn ra người.
Thử con – Tàu có tục để con đầy một năm thì làm tiệc thử con. Hôm ấy tắm rửa cho con sạch sẽ, mặc quần áo mới, con trai thì bày đồ cung tên, bút giấy; con gái thì bày đồ kim, chỉ, dao, kéo. Lại bày những đồ chơi quý báu ở trước mặt đứa trẻ để nghiệm xem nó tham liêm ngu trí làm sao, chữ gọi là tiệc thí nhi (thử trẻ). Các nhà đại gia ở ta cũng theo dùng tục ấy, nhưng chỉ bày ít món để ấn triện, cung tên, bút mực, cày bừa, gọi là trong bốn món văn, vũ, canh, độc, để nghiệm đứa trẻ mai sau làm nghề gì mà thôi.
Thuật kiêng giữ – Con nhà nào sinh phải giờ con sát, hay phải giờ kim xà thiết tỏa, sợ mai sau khó nuôi thì cúng đổi giờ. Nhà nào sinh con muộn mằn sợ khó nuôi thì làm lễ bán cửa tĩnh hoặc cửa chùa nào cho làm con Thánh con Phật gọi là bán khoán. Bán cho cửa tĩnh thờ Đức Thánh Trần, thì đổi họ gọi là họ Trần, bán cho cửa nhà chùa thì đổi họ là họ Màu, đến mười hai tuổi mới làm lễ mà chuộc về làm con mình.
Đưa con cho người khác bế, không được đưa qua cửa, sợ mai sau nó đi ăn cắp ăn trộm. Ẵm con đi đâu, phải bôi ít nhọ chảo trên trán, hoặc cầm con dao, cái kéo hay là chiếc đũa đi theo, kẻo sợ người ta quở quang.
Con hay khóc đêm, gọi là dạ đề, thì mượn một người khác họ lây cái cọc chuồng lợn ném xuống gầm giường thì khỏi khóc. Có người lạ vào, con khóc mãi không thôi thì lấy một bó lửa ném vào trước mặt người ta thì con thôi khóc.
Con ngủ lỳ không dậy, lấy vài cái tóc mai của người ngoài phẩy vào miệng đứa trẻ thì khỏi.
Con hay trớ, lấy nước lòng đò cho uống thì khỏi.
Con nấc, lấy ngọn lá trầu không dán vào chỗ trán cho nó. Con ngủ giật mình, luộc một cái trứng gà, con trai thì cắt làm bảy miếng, con gái thì cắt làm chín miếng, và bảy hay là chín nắm cơm, hú vía cho nó rồi cho nó ăn thì nó khỏi sợ.
Con đau bụng khóc lắm, mượn người nhổ bão (nhổ cục tóc trên đầu) cho mẹ nó thì khỏi.
Con lồi rốn, mượn kẻ ăn mày cầm gậy chọc vào rốn thì khỏi.
Con chơi phải chỗ cỏ ngứa, nổi mần tịt cả mình mẩy gọi là ma tịt, thì giải một cái nón mê, tễ bẩy hoặc chín miếng trầu lá lốt cúng ông Cầu bà Quán cho nó thì khỏi.
Con lên đậu, ngoài cửa ngõ treo một bó vàng và trồng một cây lá ráy vào một cái nồi đất ở trước cửa, hoặc cài một cành kinh giới để giữ cho con được bình yên.
Con hắt hơi, thì nói: “Sống lâu, trăm tuổi, già đầu, thượng thọ” để chúc thọ cho con.
Con quặt quà quặt quẹo thì bế đứa con đưa qua cái săng người già chết thì nó được sống lâu.
Cách đặt tên – Con mới sinh ra thì thường gọi là thằng đỏ con đỏ, ở nhà quê thì thường gọi là thằng cu con đĩ, ở về vùng Thanh Nghệ thì thường gọi là thằng cò cái hĩm, chớ không mấy người mới sinh ra đã đặt tên. Đặt tên thì nhà thường dân hay bạ tên gì đặt tên ấy, hay lấy vần hoặc lấy nghĩa gần nhau với tên cha mẹ mà đặt. Ví như cha mẹ là Lần thì đặt là Thần, cha mẹ là Nhăng thì con đặt là Nhố, hoặc cha mẹ là Đào thì đặt con là Mận, cha mẹ là Sung thì con đặt là Vả v.v……. Kẻ hiếm hoi thì thường lấy tên xấu xí mà đặt cho con, như gọi là thằng Cún (con chó cún) thằng Đực (chó đực) v.v… Nhà có học thì thường kiếm những tên đẹp để đặt cho con, mà nhứt là hay tìm từng bộ chữ nho. Ví như người thì dùng toàn một bộ chữ Ngọc như anh là Hoàng thì em là Hành, là Cư, là Vũ; người thì dùng toàn một bộ chữ Thủy như anh là Giang thì em là Hoài, là Hà, là Tế v.v….
Cho con đi học – Nhà nho gia cho con độ năm, sáu tuổi, nhà thường dân con độ mười một, mười hai tuổi thì cho con đi học. Người biết chữ thì dạy lấy, hoặc mời ông thầy trong làng. Lúc mới học phải biện lễ trầu, rượu hoặc con gà ván xôi, để ông thầy làm lễ Thánh sư, rồi dạy vỡ lòng cho con dăm ba chữ hoặc bẩy tám chữ, dần dần mới lại kén thầy mà học rộng mãi ra. Con gái thì ít người cho đi học, mà có cho đi học, đủ biên sổ sách và biết tính toán mà thôi, về phần nhà nghèo thì con lên bảy, tám tuổi còn phải ở nhà bồng em làm đỡ cho cha mẹ, chín, mười tuổi đã phải tập nghề làm ăn, không mấy nhà cho đi học.
Lo lắng cho con – Con độ mười bốn, mười lăm tuổi trở lên, cha mẹ đã đem lòng lo bề gia thất, con trai thì mong dựng vợ, con gái thì mong gả chồng. Xong việc vợ chồng thì lo đến cách lập thân cho con, ngần nào lo phường lo trưởng, lo nhiêu lo xã, cho con bằng mày bằng mặt với làng nước; ngần nào lo sinh cơ lập nghiệp cho con mai sau có chỗ nương nhờ. Nước ta lắm người đẻ nhiều con, thì phải lo hết con này đến con khác, có người lo cả đời.
Xét cái tục ta, sinh con ra ai cũng biết thương, biết mến, biết chăm chỉ nuôi nấng, dạy dỗ cho con nên người, nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa, thực là hết lòng hết dạ. Loài người cũng nhờ có tánh ấy mà bảo tồn được chủng loại cho mỗi ngày một sinh sôi nẩy nở thêm ra, thì lòng nhân từ ấy rất là hay lắm. Nhưng chỉ hiềm ta khi xưa chưa hiểu cách vệ sinh trong khi sinh sản, nào nằm than, uống nước tiểu, rất là một cách làm cho sinh bịnh, không trách đàn bà ta nhiều người hay sinh ra hậu sản mà ốm mòn. Đến lúc nuôi con, thì lại hay tin những điều nhảm nhí, không có bực triết học nào mà triết hết được những sự huyền hão ấy. Cho đi học, không có quy củ cách thức nào, còn phần nhiều thì học năm mười năm mà dốt vẫn hoàn dốt, cho nên trong nước một trăm người mới được một hai người biết chữ, cũng chỉ vì cách dạy dỗ không tiên liệu đấy thôi.
Đến lúc con lớn thì lại lo thay cho con quá. Mà nào lo có ra lo, lo những ngôi thứ trong làng, lo những danh phận vô ích. Chớ nào có lo cho nên một bậc người gì, hay là thành được một nghề gì đâu. Cái lo lắng ấy, hẳn sinh ra lười biếng, hay ăn chơi. Cho nên lắm người, đòi cha mẹ hàn gắn chắt chiu, làm nên giàu có, mà đến đời con thì chỉ ăn chơi chỉ phá, chẳng bao lâu mà lại hết nhẵn như không.
Cứ như Âu châu, khi sinh sản, các bà đỡ, cô đỡ chuyên môn đến đỡ, có thuốc có thang, ăn uống sạch sẽ. Khi còn thơ ấu, nuôi nấng có điều có độ, từ lúc cho bú, lúc cho ngủ, lúc cho chơi cũng có thì giờ, thực là hợp với cách vệ sinh. Khi biết học thì cho vào trường học, dạy dỗ có thứ tự, có khuôn phép. Đến lúc khôn lớn, mặc ý cho mà lập thân, không cần gì phải lo lắng thay cho nữa. Bởi vậy con ít tật bệnh, mà nhiều người thông thái, lại gây cái tính tự lập cho con.
Ít lâu nay ta cũng đã nhiều người nhiễm theo thói Âu châu, trong cách sinh sản, nuôi nấng, cũng đã đổi bỏ thói cũ có lẽ về sau cũng theo nhau mà đổi được hết.
Nguồn: VIỆT NAM PHONG TỤC (Tác giả: Phan Kế Bính), Nxb Văn học
Cập nhật thông tin chi tiết về Nhà Chồng Hà Tăng: Danh Gia Vọng Tộc trên website Tzlt.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!