Bạn đang xem bài viết Hạnh Phúc Là Khi Yêu Anh được cập nhật mới nhất trên website Tzlt.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Hai người cùng đi dưới một chiếc ô.
Nhưng lại không hề gần gũi.
Tô Vận cố gắng hết sức để hạn chế tiếp xúc thân thể với anh, sợ quần áo ướt trên người mình sẽ làm dơ đồ tây đắt giá của anh. Gió ngày càng nhỏ, có thể thấy trời bắt đầu hửng lên, cơn mưa có vẻ sắp tạnh.
Tô Vận ở trong lòng thầm cầu nguyện, ông trời ơi, làm mưa to hơn đi, càng to càng tốt. Đi qua mấy ngã tư đường họ đều chìm trong trầm mặc. Có chăng cũng chỉ có tiếng hít thở của đối phương nghe rất rõ ràng.
Tô Vận đánh vỡ sự trầm mặc có phần xấu hổ này, giả vờ tuỳ ý hỏi: “Anh có quen người đâm xe kia à?” Nếu không tài xế của anh cũng không nói cho anh biết là Viên Dĩnh.
Nhưng hiển nhiên chắc cũng không phải là bạn bè thân thiết, vì cô thấy lời mình nói ra anh có hơi cau mày. Trời ạ, cau mày cũng đẹp trai đến vậy. (VV: chị của em ơi ==”)
Tưởng Mộ Thừa rũ mắt nhìn một bên mắt cô, rồi tức thì thu hồi tầm mắt, nhìn đường phía trước: “Ừ, là chị họ của Lâm Việt.”
Tô Vận: “… Ồ, lúc trước Lâm Việt cũng có nói với tôi anh ấy có một người chị, nhưng tôi chưa thấy bao giờ.”
Anh lại hỏi: “Vậy cô định mua gì?”
Tô Vận lắc đầu: “Không biết, tôi chưa nghĩ ra đâu.” Lại hỏi anh: “Hôm nay anh cũng định đi mua quà với tôi à?” Cuối tuần, thời tiết lại không tốt, nếu là không phải việc quan trọng, ai lại dở hơi đi ra phố cơ chứ.
“Không phải, tôi vừa cùng Lâm Việt trở về từ New York.”
Tô Vận choáng váng vài giây, nói như vậy, anh hẳn mới vừa xuống máy bay, còn chưa về đến nhà.
Cô dừng bước: “Mưa gió đã sắp hết rồi, tôi có thể vào siêu thị bên kia mua một chiếc ô, anh hãy nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Mưa nhỏ còn ở tí tách tí tách rơi xuống, tầm mắt Tô Vận song song với bờ vai của anh, cô lúc này mới phát hiện vai trái của anh đã ướt sũng. Tay phải anh cầm chiếc ô vững vàng che cho cô, tay trái lộ ra hẳn bên ngoài. Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Không có việc gì, vừa lúc tôi phải vào trung tâm thương mại mua quà cho cháu. Cô ấy ồn ào muốn tôi mua quà ở nước ngoài nhưng lần này về vội, tôi quên mất.”
Tô Vận cũng không khách sáo, lại cùng anh sóng vai tiếp tục đi về phía trước.
Cô rút cuộc vẫn tò mò tại sao anh biết cô muốn mua quà cho Lâm Việt, hỏi: “Lúc Lâm Việt gọi điện thoại cho tôi, anh ở cạnh anh ấy à?”
Nếu anh ở cạnh Lâm Việt, hẳn anh cũng biết chuyện cô với Lâm Việt là yêu đương giả vờ.
Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm: “Không, cậu ấy có nói muốn gọi cho cô mời đi ăn tiệc sinh nhật của cậu ấy.”
Tô Vận gật gật đầu, trong lòng hơi mất mát: “Ồ.”
Lâm Việt chưa nói chuyện đó, cô lại càng không thể tiết lộ.
Tới trung tâm thương mại, Tưởng Mộ Thừa không có ý muốn đi cùng cô, nói: “Tôi ở quán cà phê chờ, lát nữa cô xuống đây giúp tôi chọn quà mua tặng đứa cháu.”
Tô Vận cười nhẹ gật đầu đồng ý.
Bọn họ liền tách ra làm hai hướng.
Mà tai nạn xe cộ vừa rồi ở ngã tư, đã nửa tiếng trôi qua nhưng tình hình tắc nghẽn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Đây là lần đầu tiên Viên Dĩnh đâm xe, từ hồi cô ta có bằng lái đến giờ chưa bao giờ gây ra một phiền toái nào lớn đến vậy. Vừa nãy trong giây phút va chạm, cô ta thật sự nghĩ mình có thể sẽ chết tại chỗ, mà nếu chết thì cô thật không cam lòng.
Nếu không phải tại người phụ nữ kia thì cô ta cũng không đụng xe thảm đến vậy.
Thật không nghĩ tới người phụ nữ lại có thể mò đến Bắc Kinh. Trong đầu cô ta lại ong ong lên.
Viên Dĩnh xoa xoa huyệt thái dương, cô liếc nhìn thời gian, bên kia là hẳn đang là đêm khuya, cô ta nhịn không được bấm máy gọi, mãi mới có tín hiệu nhận máy.
“Có chuyện gì?” Tiếng người đàn ông khàn khàn hơi mơ màng, nhưng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
Viên Dĩnh: “Ông xã, em gây ra tai nạn xe cộ.”
Lúc này bên kia mới tỉnh hơn một chú, hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Viên Dĩnh nghe ra được giọng anh vẫn nhàn nhạt như thế, không chừng dù cô ta có đâm đến phế anh cũng sẽ chẳng mảy may quan tâm.
Cô cắn môi dưới: “Không có việc gì, chỉ là đâm phải xe người khác thôi.”
“Lần sau lái xe cẩn thận một chút. Không có việc gì nữa thì anh đi ngủ đây.”
“Ông xã, tháng 11 anh mới trở về?”
“Khó mà nói trước được.”
Viên Dĩnh: “… Vậy anh ngủ tiếp đi.”
Viên Dĩnh thất thần nhìn màn hình di động đã tối thui, đột nhiên trên màn hình xuất hiệm vài giọt nước. Cô ta lau lau khóe mắt, lau luôn màn hình điện thoại, thuận tay mở máy, ấn số của Lâm Việt.
“Lâm Việt, chị gây tai nạn, em lại đây một chuyến.” Sau đó báo địa chỉ cho anh.
Tại nhà Lâm Việt.
Lưu Văn Ngọc thấy anh vội vã thay quần áo ra cửa, hỏi: “Có phải tiểu Tô xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không phải, Viên Dĩnh đụng xe, con đi xem tình hình ra sao.” Thực ra Lâm Việt chả quan tâm đến chuyện của Viên Dĩnh lắm, nhưng trong điện thoại anh nghe ra âm thanh uỷ khuất, bối rối cùng lo sợ của cô ta, nhất thời lại có chút mềm lòng.
Lưu Văn Ngọc có chút khẩn trương: “Người có bị thương không?”
“Không, chỉ là xe đâm hỏng rồi, chắc cũng đủ doạ chị ấy sợ chết khiếp.” Lâm Việt thay xong quần áo, đang đeo đồng hồ.
Lưu Văn Ngọc dặn dò anh: “Có thể đây là lần đầu tiểu Tô tham gia tiệc kiểu này, con mang con bé đi mua quần áo, làm lại tóc, nhất định sẽ trở thành một mỹ nữ.”
Lâm Việt hơi ngừng động tác trên tay, nếu không phải mẹ nhắc nhở, đúng thật là anh có hơi xem nhẹ chuyện này.
“Vâng, con sẽ lập tức gọi cho cô ấy.”
Lâm Việt sau khi ra cửa liền gọi cho Tô Vận.
“Đang làm gì thế?”
“Em đang đi dạo phố.” Tô Vận đã thay một bộ quần áo sạch sẽ vừa mua, hiện tại tâm trạng tốt lên không ít.
Lâm Việt cười nói: “Mua quà cho anh à?”
Tô Vận còn đang xem một bộ lễ phục dạ hội, giá tận 18,999 tệ, cô cướp đâu ra từng ấy tiền để mua.
Cô đáp: “Đừng mơ, em còn đang mua lễ phục cho bản thân.”
Lâm Việt gọi cô: “Tô Vận.”
“Hử? Chuyện gì?”
“Hai tiếng nữa anh tìm em, em cứ đi shopping đi.”
Tô Vận: “Anh biết em ở đâu mà tìm chứ?”
“Nhất định là ở cái trung tâm thương mại gần bệnh viện rồi.” Xe Lâm Việt đã ra đầu tiểu khu, “Anh lái xe đã, xong chuyện sẽ gọi cho em.”
“Vâng, xin quý khách chờ một lát.”
Tô Vận mua bộ lễ phục màu trắng, sau đó mua thêm một đôi giày. Cuối cùng là mua cho Lâm Việt một chiếc khuy măng sét. Tổng cộng là 23089 tệ. Chỉ trong thời gian hai mươi phút, cô đã đem hai phần ba số tiền ném đi. Tô Vận lòng đau như cắt nhìn váy và giày, lại nhớ đến lúc trước chật vật với mưa gió, cô khẳng định kiếp trước cô thiếu nợ Lâm Việt.
Tô Vận đến quán cà phê thì Tưởng Mộ Thừa đang gọi điện thoại. Cô mỉm cười với anh rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Tưởng Mộ Thừa sau khi kết thúc cuộc gọi, hỏi cô: “Đã mua được rồi?”
Tô Vận gật đầu: “Ừm. Vậy anh định mua cho cháu mình cái gì?”
Tưởng Mộ Thừa cười: “Chính là mua quà cho thai phụ.”
Tô Vận: “… Ra vậy, hay là mua chút đồ cho em bé, tôi thấy như thế khá thực tế.”
“Cũng tốt.” Tưởng Mộ Thừa đứng lên, “Đi thôi, tôi đưa cô về đã, sau đó tôi tự đi hiệu sách mua cũng được.”
Anh hơi mệt mỏi, giờ chỉ muốn lao về nhà ngủ một giấc. Hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt, mãi lúc nãy uống xuống hai tách cà phê mới vực được dậy tinh thần. Tô Vận nghĩ Lâm Việt còn muốn tới tìm cô, tiếc nuối nói: “Lâm Việt lát nữa sẽ lại đây tìm tôi, tốt hơn là tôi nên đợi ở đây.”
“Được, vậy tôi về trước.” Tưởng Mộ Thừa cầm lấy chiếc ô đã khô, đưa cho cô: “Lần sau hãy mua chiếc ô chất lượng một chút.”
Tô Vận ngẩn ngơ nhìn chiếc ô, cười hoa si một mình.
Hơn một tiếng sau Lâm Việt mới đến.
Anh nhìn dáng vẻ của Tô Vận ngắm chiếc ô, trêu chọc: “Người trong lòng tặng à?”
Mặt Tô Vận nóng lên, không khẳng định cũng không phủ định: “Là đi đường nhặt được.”
Lâm Việt nửa híp mắt nhìn cô: “Tô Vận, giờ em lại đi nhặt cho anh cái nữa đi? Hôm nay trời mưa tầm tã mà có người đem ô xịn vứt giữa đường lớn?”
Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu: “Xịn thế nào cơ?”
“Hừ.” Lâm Việt chợt hứng thú, lông mày nhướn lên: “Thành thật sẽ được khoan hồng, ai đưa?”
Tô Vận có tật giật mình, không dám nói là anh tư, đành phải nói bừa: “Ô của em hỏng rồi, trên đường gặp được một người trước đây là người nhà bệnh nhân, anh ta liền cho em mượn. Nếu chiếc ô là của đắt tiền vậy nhất định em phải trả lại cho họ.”
Lâm Việt không tiếp tục chuyện đó nữa, hỏi: “Quà sinh nhật của anh đâu?”
Lâm Việt duỗi tay: “Vậy đi mua nhanh lên.”
Tô Vận hừ một tiếng, ném chiếc khuy đến trước mặt anh, “Không thích thì trả lại cho em, em có thể đem trả lại.”
Lâm Việt bắt lấy chiếc hộp, đem mở ra xem, “Aiza, không tồi đâu, rất hợp với áo sơmi của anh, tối nay đeo luôn.” Vừa nói vừa cài luôn vào áo. Lâm Việt lại nhìn chiếc túi cạnh cô: “Em mua váy mới à?”
“Vâng, chẳng phải không thể mặc áo sơmi quần jeans tham dự sao.”
“Anh cảm thấy cách đó rất hay, rất cá tính.” Lâm Việt nhìn nhãn hiệu kia, anh không biết nhãn hiệu này.
Lâm Việt lại liếc mắt đến một chiếc túi khác, cả túi đều sũng nước từ trong ra ngoài, hẳn là quần áo ướt.
Mạo hiểm đi ra đường lúc mưa to gió lớn để mua quà và quần áo, chắc cũng chỉ có cô nàng ngốc nghếch này thôi, trong lòng anh có chút chua xót.
Lâm Việt đưa Tô Vận đi ăn cơm trưa, hỏi cô muốn đi làm tóc hay không nhưng cô đã cự tuyệt luôn, nói mình sẽ tự làm tóc và trang điểm. Lâm Việt không miễn cưỡng, anh biết cô nhất định sẽ làm tốt chuyện đó, lại còn rất có tâm.
Đến dưới ký túc xá, Lâm Việt đưa túi cho cô: “Buổi tối anh tới đón em.”
“Được. Tạm biệt nha.” Tô Vận vẫy vẫy tay, xoay người đi vào cửa chung cư.
Lúc chờ thang máy, di động của cô vang lên, là Tô Nịnh Nịnh.
“Alo, chị, có bận không?” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng sung sướng.
“Vừa đến ký túc xá, em còn đang ở Hồng Kông?” Tô Vận dùng bả vai kẹp lấy di động vào bên mặt, một tay ấn nút thang máy.
“No! Chị đoán xem em đang ở đâu?”
Tô Vận sửng sốt, vui vẻ nói: “Em ở Bắc Kinh?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha, có phải rất ngạc nhiên không.”
Thang máy môn đã mở ra, Tô Vận chưa tiến vào, “Em giờ ở đâu? Chị đi tìm em.”
Tô Nịnh Nịnh nói địa chỉ khách sạn, “Em có cả buổi chiều để tiếp chị đấy.”
Tô Vận nói thêm vài câu với Tô Nịnh Nịnh rồi cúp máy, quay lại cửa phát hiện Lâm Việt vẫn còn ở đấy, anh dựa vào xe hút thuốc.
Lâm Việt quay đầu lại, cười: “Nhớ anh quá à?”
“Anh bớt ảo tưởng đi!” Tô Vận hỏi anh: “Buổi chiều anh có việc gì không?”
“Em muốn ở cùng anh thì sao anh dám có việc gì chứ” Lâm Việt ném đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng rác.
“Đưa em đến chỗ này, khách sạn XXX.”
“Ban ngày ban mặt đi chỗ đó làm gì chứ?” Lâm Việt cười xấu xa: “Không thể chờ đến tối được sao?”
Cô ép mình bình tĩnh, “Em gặp em gái em.”
Lâm Việt kích động, “Tô Nịnh Nịnh?”
Tô Vận trừng mắt an một cái, “Em có mấy em gái cơ chứ!” Cô kéo cửa xe rồi ngồi vào.
Lâm Việt cũng chạy nhanh ngồi lên xe, “Ai nha, em không nói sớm, chúng ta đã có thể ra sân bay đón rồi.” Lâm Việt hướng mặt vào gương, sửa sang tóc tai.
Rời khỏi khu vực bệnh viện, Lâm Việt nhìn cửa hàng bán hoa đối diện, hỏi Tô Vận: “Em muốn mua hoa không?”
Tô Vận sửng sốt: “Mua hoa làm gì?”
Lâm Việt vô cùng nghiêm túc: “Fans gặp thần tượng, không phải đều tặng hoa sao?”
“Ấu trĩ!” Tô Vận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không được bật cười.
Tới khách sạn, Tô Nịnh Nịnh đã sớm chờ ở ven đường, cô hiện tại chưa đạt đến mức độ nổi tiếng như thế, dù không mang kính râm cũng chẳng ai nhận ra. Nhưng Lâm Việt từ rất xa đã nhận ra rồi.
Trông cô hoàn toàn khác với vẻ ăn diện trên màn ảnh. Hôm nay cô mặc vô cùng thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa, dù là mặc áo sơmi quần jeans cũng không che lấp được khí chất tự nhiên hoang dã từ trong xương cốt.
Tô Vận vừa xuống xe, Tô Nịnh Nịnh liền chạy vội qua, ôm chặt cô, còn nâng cô lên vài cái, “Chị, em nhớ chị muốn chết.” Các cô đã năm tháng không gặp mặt rồi.
Hai người ôm nhau một lúc, Tô Nịnh Nịnh buông Tô Vận ra, lại sờ sờ mặt, “Chị, chị lại gầy à, có phải bận đến không có thời gian ăn cơm không?”
“Nào có gầy, người khác đều nói chị béo đấy.”
Tô Nịnh Nịnh lúc này mới chú ý tới người đàn ông phía sau Tô Vận, anh ta dùng ánh mắt đầy ý vị đánh giá cô.
Tô Nịnh Nịnh khẽ nhếch cằm : “Chị, không giới thiệu một chút?”
Tô Vận quay đầu lại, Lâm Việt cũng tiến lên hai bước.
“Đây là Lâm Việt.” Tô Vận lại đối với Lâm Việt nói: “Đây là em gái em, Tô Nịnh Nịnh.”
Lâm Việt cười nhẹ: “Hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy thần tượng.”
Tâm mắt Tô Nịnh Nịnh xuyên qua Tô Vận nhìn Lâm Việt, nghĩ thầm, có thể đưa anh ta đến gặp cô, nhất định là loại quan hệ đó.
Cô cười khanh khách duỗi tay: “Anh rể, rất vui được gặp anh.”
Lâm Việt: “……” Anh buồn bực nhìn Tô Nịnh Nịnh, ai là anh rể của cô chứ!
Editor: Vối Vối Website: www.voivoieditorials.wordpress.com Trò chuyện với tớ:www.facebook.com/voivoieditorialsHạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Ngồi trong xe, tiểu Minh và tiểu Tinh kích động hỏi Cố Ngạo: ” Cha! Cha! Mình đi nhà hàng năm sao nào vậy cha? Cha có đặt cái phòng ăn bự bự hông? Có hoa đẹp, ánh nến, bò bít tết, đàn violone, đồ ăn ngon hơm? Đồ đẹp của tụi con nữa a, cha mua ở hãng nào, phải hàng xịn không hay hàng fake? Hàng nhái là tụi con không có chịu đâu nha! Cha cha! ”
Cố Ngạo nghe mấy nhóc gọi mình mà nhức cả đầu: ” Các con im miệng ngay cho cha. Cái đó tới rồi các con sẽ biết. Cha không phải dân thiếu tiền, hàng giả là chuyện không tưởng. Để yên cho cha lái xe nào. ”
Hai nhóc chu chu cái mỏ, quay sang ôm bé Hạo: ” Không cho hỏi thì thôi. Tụi con ghét cha! Chỉ có bé Hạo là đáng yêu nhất trên đời. Mặt mềm mềm, sờ đã quá chừng đã. ”
Bé Hạo ngượng ngùng, bụm mặt mình lại: ” Hai anh đừng có nựng mặt em nữa mà. Nựng riếc mặt em nó chảy xệ như con chó mặt xệ là xấu lắm. ”
Hai nhóc kéo tay bé Hạo ra, cười te tét: ” Không cho sờ thì hôn a. Hôn mặt sẽ đẹp hơn chứ không có xệ đâu. Nụ hôn của tụi anh mang theo vitamin tình yêu, giúp da càng ngày càng đẹp, càng ngày càng mịn màng. Moa moa! ”
Cố Ngạo buồn cười, trêu ghẹo con mình: ” Ây da! Có thiệt là giúp da mịn màng không hay là da của bé Hạo sẽ có mùi thum thủm của các con. Hôn gì đâu mà mặt bé Hạo toàn nước bọt của các con. Nhìn thấy ghê! ”
” Cấm cha gọi vợ yêu tương lai bé bỏng của tụi con là bé Hạo. Nói hoài mà cha không nghe, cha lì lắm nha. Còn nữa! Có gì đâu mà ghê! Vậy lúc cha le lưỡi liếm baba, baba có chê cha ở dơ hơm? Vợ chồng với nhau phải chơi dơ mới hạnh phúc trường tồn, ở sạch sẽ là quan hệ không mặn nồng, sắp sửa đứng trước vành móng ngựa li dị. ”
Trang Dụ lườm Cố Ngạo một cái bén ngọt: ” Đó! Anh nói nữa đi, nói nói hồi dạy hư con mình luôn. Mà con mình coi như bỏ qua nhưng Gia Hạo đầu óc ngây thơ, trong sáng chớ để đầu nó đen thui thùi lùi như con mình. Anh nghe rõ chưa? ”
” Dạ rõ! Thưa bà xã đại nhân, anh dán mỏ lại liền. ”
Anh im lặng chứ hai nhóc đâu có bỏ qua: ” Ối giời! Cha sợ vợ quá a. Đờn ông sợ vợ tấm gương xấu a. Tụi con không học theo đâu. Rủi vợ theo giai cha cũng không dám phản kháng, mất vợ như chơi. ”
Nói không được, Cố Ngạo tức muốn hộc máu, nếu mà không lái xe anh đã tét mông hai thằng con trai hư này rồi. Đáng hận!
Bé Hạo lắc đầu: ” Hai anh nói vậy không được nha. Chồng phải sợ vợ mới tốt a. Người ta nói đờn ông sợ vợ thì sang a. Đờn ông chê vợ tang hoang cả nhà. Với lại, chú Ngạo cũng tin tưởng chú Dụ lắm a. Phải tin tưởng mới sợ vợ, không lo vợ bị trai đẹp cua rồi mê giai vứt áo ra đi. Các anh cũng tin tưởng bé Hạo nha. Bé Hạo không thông gian với trai lạ đâu. Hai anh sợ bé Hạo đi. ”
” Ui ui! Tụi anh sợ bé Hạo quá à. Bé Hạo rất là tốt, không theo trai lạ. Tụi anh sẽ sợ bé Hạo để mai mua vé số trúng độc đắc, sống cuộc sống thoải mái tí. Yêu yêu! Thơm vợ nữa nè! Moa moa! ”
Trang Dụ trong lòng phỉ nhổ anh liên tục: ” Ta phi phi phi. Cố Ngạo nà không ghen, không sợ mình theo trai mới là lạ. Mình vừa nói chuyện với thằng nào, con nào kà lạ, không chịu nghe đầu đuôi sự việc đã đem mìn lột sạch, tra tấn mình liệt giường. Chưa đánh chết Cố Ngạo là đã nhân từ lắm rồi. Anh mà sợ vợ, đau đít đi vệ sinh. ”
Cố Ngạo cười hì hì: ” Bà xã nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương chưa kìa. Em tính lát về tạo cho anh một sự bất ngờ hay gì? Hắc hắc! ”
” Yêu thương cái con mắt anh. Đây là ánh mắt tràn đầy hận thù, muốn ăn tươi nuốt sống cái tên thối tha là anh. Nhìn thôi đã thấy ngứa mắt, lo lái xe cho đàng hoàng. Anh nói nữa em thẻo mồm anh. ”
” Ố hố hố! Lần này em hết đòi thẻo cờ rim anh rồi! May ghê! ”
” Em không có thẻo mà em lắt bỏ, đem đi ngâm rượu. ”
Bé Hạo chớp
chớp mắt: ” Cờ rim là gì vậy chú Dụ? Trên người chú Ngạo có cờ rim để cắt hả? Cho con coi cái cờ rim đó ra sao đi. ”
Trang Dụ đớ lưỡi, chẳng biết trả lời làm sao cho phải. Anh giải vây cho cậu: ” Cái đó con không coi được đâu. Chờ khi con lớn con sẽ biết cờ rim là cái gì. Mỗi thằng đàn ông đều có cái cờ rim a. Không ai vượt mốc lớn hơn một cái đâu. ”
Bé Hạo vỗ đùi cái bốp: ” A! Con biết cờ rim là cái gì rồi. ”
Trang Dụ tái mặt ráng nặn ra nụ cười, hỏi bé: ” Thế cờ rim là cái gì vậy con? ”
” Dạ! Cờ rim là cà rem a. Chú định ăn cà rem cho mát đúng hông? mà chú Ngạo mua nguyên cây cà rem bỏ trong túi quần bởi vậy tối nào chú cũng phải cởi quần chú Ngạo ra liếm cây cà rem mát lạnh bạc hà. Chú Ngạo giàu mới mua cây sản xuất cà rem bỏ trong túi quần để dành dự trữ, chứ con nghèo rớt mồng tơi làm gì cí tiền mua cây cà rem về ăn. Mai mốt lớn chắc con nghi con đi móc bọc kiếm tiền mua cà rem về bỏ tủ lạnh ăn. Chú Ngạo rãnh rỗi, đem cà rem trong người chắc cũng nặng lắm. Chú tháo xuống cho con coi đi. Đảm bảo con chỉ nhìn chứ con không ăn. ”
Cố Ngạo lấy một tay bụm cờ rim mình lại: ” Cờ rim không phải cà rem đâu con. Nó giống giống vậy thôi, dính vô người chú luôn, tháo ea chú đột tử chết liền. Con cũng có cờ rim đó, tại nó chưa phát triển thôi. Cái mà con dùng để đi vệ sinh ấy. Cái ống chích ???? mini bé của con đó. ”
Bé Hạo trầm trồ: ” Giề! Không phải cà rem mà là cái trái dưa chuột á. Chú Dụ ác quá nha, cắt cái đó rồi sao mà đi tiểu. Bể bọng đái chết luôn đó. Chú Dụ đừng có cắt cờ rim, chú cắt cái khác đi, cắt hai cái trứng cúc của chú Ngạo á. Ba con nói mỗi người con trai sẽ có hai cái trứng cúc, ăn béo ngậy luôn. Chú Dụ cắt ra ăn đi. Ăn ngon thì nói cho con biết để con về cắt trứng cúc của anh Minh, anh Tinh. Chú hai trứng to, con bốn trứng nhỏ. Coi như huề. ”
Hai nhóc ôm chầm bé Hạo: ” Đừng mà. Em đừng cắt trứng của tụi anh, mất nó đi rồi tụi anh biết sống làm sao. Nó là nơi cung cấp nguồn vui lẽ sống của tụi anh cũng như của em đó. Đừng dạy khờ tước đi mạng sống khi con mình chưa kịp nở. ”
” Dạ! Không cắt thì thôi. Em ăn trứng cúc của con cúc nó đẻ. Chừng nào con cúc tuyệt chủng em mới ăn cúc của hai anh. Hi hi ”
” Cha ơi! Cha nghe rõ chưa? Về cha lập khu bảo tồn cúc đi nga. Nó tuyệt chủng là cha con mình tuyệt giống. ”
Hai nhóc mặt còn tái xanh hơn lá chuối, trăn trối cầu cứu anh. Hai anh em chưa có đính hôn nữa mà giống nòi có nguy cơ bị tiêu diệt, thần tiên còn sợ nữa a.
Anh phất phất phất tay: ” Tốn tiền vào việc vô ích. Thấy chưa! Đòi lấy vợ sớm kết cục là như vậy đấy. Bỏ tật nghe con. Con nít nó dễ hành động dạy dột lắm a. Vợ cha lớn rồi nên cha không sợ. Hắc hắc! ”
” Híc híc! Cha quá độc ác. Rồi đây giống nòi của con tuyệt chủng, cha đừng mơ có cháu chắt để bế bồng. Dù sao tụi con cũng quyết hi sinh thân mình lấy bé Hạo làm vợ. Baba nữa! Mai mốt có muốn thẻo gì của cha thì về phòng đóng cửa mà làm. Dạy hư vợ tụi con rồi thấy chưa? ”
Trang Dụ kìm chế không xỉu tại chỗ, mím môi nói: ” Baba xin lỗi. Mai mốt có gì baba hành động trực tiếp luôn, không thông báo trước nữa. ”
Anh phản đối: ” Không được! Em không nói anh sao biết đường né. Như hôm bữa em đạp anh dập trứng xém xíu thành Cố công công rồi nha. Đau chết bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ anh em, bỏ con luôn a. Một lần đủ rồi. Huynh đệ của anh không hi vọng có lần sau. ”
” Bao nhiêu cái bỏ vậy sao anh không chịu bỏ vợ a. Bỏ đi để em sớm giải thoát. ”
” Vì vợ là mạng sống của anh mà. Hì hì. ”
Anh nắm tay cậu để cậu cảm nhận sự chân thành của mình. Còn Trang Dụ có chút mặt đỏ tai hồng vì sự bộc bạch của anh.
Ai cũng có đôi có cặp, tiểu Hiếu và tiểu Hòa lại có một trận cẩu lương no nê. Hai nhóc ai oán: ” Đáng hận! Chúng ta có nên tự sướng với nhau không? Tình anh em sâu đậm cẩu lương có sản xuất ra được miếng nào. Đúng là, đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. Đời tôi cô đơn nên thấy ai cũng có bồ. Đời tôi cô dơn bên phải ăn cẩu lương hoài. Đến khi nào đời tôi mới hết cô đơn? ”
Truyện: Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Ngồi trong xe, tiểu Minh và tiểu Tinh kích động hỏi Cố Ngạo: Cha! Cha! Mình đi nhà hàng năm sao nào vậy cha? Cha có đặt cái phòng ăn bự bự hông? Có hoa đẹp, ánh nến, bò bít tết, đàn violone, đồ ăn ngon hơm? Đồ đẹp của tụi con nữa a, cha mua ở hãng nào, phải hàng xịn không hay hàng fake? Hàng nhái là tụi con không có chịu đâu nha! Cha cha!
Cố Ngạo nghe mấy nhóc gọi mình mà nhức cả đầu: Các con im miệng ngay cho cha. Cái đó tới rồi các con sẽ biết. Cha không phải dân thiếu tiền, hàng giả là chuyện không tưởng. Để yên cho cha lái xe nào.
Hai nhóc chu chu cái mỏ, quay sang ôm bé Hạo: Không cho hỏi thì thôi. Tụi con ghét cha! Chỉ có bé Hạo là đáng yêu nhất trên đời. Mặt mềm mềm, sờ đã quá chừng đã.
Bé Hạo ngượng ngùng, bụm mặt mình lại: Hai anh đừng có nựng mặt em nữa mà. Nựng riếc mặt em nó chảy xệ như con chó mặt xệ là xấu lắm.
Hai nhóc kéo tay bé Hạo ra, cười te tét: Không cho sờ thì hôn a. Hôn mặt sẽ đẹp hơn chứ không có xệ đâu. Nụ hôn của tụi anh mang theo vitamin tình yêu, giúp da càng ngày càng đẹp, càng ngày càng mịn màng. Moa moa!
Cố Ngạo buồn cười, trêu ghẹo con mình: Ây da! Có thiệt là giúp da mịn màng không hay là da của bé Hạo sẽ có mùi thum thủm của các con. Hôn gì đâu mà mặt bé Hạo toàn nước bọt của các con. Nhìn thấy ghê!
Cấm cha gọi vợ yêu tương lai bé bỏng của tụi con là bé Hạo. Nói hoài mà cha không nghe, cha lì lắm nha. Còn nữa! Có gì đâu mà ghê! Vậy lúc cha le lưỡi liếm baba, baba có chê cha ở dơ hơm? Vợ chồng với nhau phải chơi dơ mới hạnh phúc trường tồn, ở sạch sẽ là quan hệ không mặn nồng, sắp sửa đứng trước vành móng ngựa li dị.
Trang Dụ lườm Cố Ngạo một cái bén ngọt: Đó! Anh nói nữa đi, nói nói hồi dạy hư con mình luôn. Mà con mình coi như bỏ qua nhưng Gia Hạo đầu óc ngây thơ, trong sáng chớ để đầu nó đen thui thùi lùi như con mình. Anh nghe rõ chưa?
Dạ rõ! Thưa bà xã đại nhân, anh dán mỏ lại liền.
Anh im lặng chứ hai nhóc đâu có bỏ qua: Ối giời! Cha sợ vợ quá a. Đờn ông sợ vợ tấm gương xấu a. Tụi con không học theo đâu. Rủi vợ theo giai cha cũng không dám phản kháng, mất vợ như chơi.
Nói không được, Cố Ngạo tức muốn hộc máu, nếu mà không lái xe anh đã tét mông hai thằng con trai hư này rồi. Đáng hận!
Bé Hạo lắc đầu: Hai anh nói vậy không được nha. Chồng phải sợ vợ mới tốt a. Người ta nói đờn ông sợ vợ thì sang a. Đờn ông chê vợ tang hoang cả nhà. Với lại, chú Ngạo cũng tin tưởng chú Dụ lắm a. Phải tin tưởng mới sợ vợ, không lo vợ bị trai đẹp cua rồi mê giai vứt áo ra đi. Các anh cũng tin tưởng bé Hạo nha. Bé Hạo không thông gian với trai lạ đâu. Hai anh sợ bé Hạo đi.
Ui ui! Tụi anh sợ bé Hạo quá à. Bé Hạo rất là tốt, không theo trai lạ. Tụi anh sẽ sợ bé Hạo để mai mua vé số trúng độc đắc, sống cuộc sống thoải mái tí. Yêu yêu! Thơm vợ nữa nè! Moa moa!
Trang Dụ trong lòng phỉ nhổ anh liên tục: Ta phi phi phi. Cố Ngạo nà không ghen, không sợ mình theo trai mới là lạ. Mình vừa nói chuyện với thằng nào, con nào kà lạ, không chịu nghe đầu đuôi sự việc đã đem mìn lột sạch, tra tấn mình liệt giường. Chưa đánh chết Cố Ngạo là đã nhân từ lắm rồi. Anh mà sợ vợ, đau đít đi vệ sinh.
Cố Ngạo cười hì hì: Bà xã nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương chưa kìa. Em tính lát về tạo cho anh một sự bất ngờ hay gì? Hắc hắc!
Yêu thương cái con mắt anh. Đây là ánh mắt tràn đầy hận thù, muốn ăn tươi nuốt sống cái tên thối tha là anh. Nhìn thôi đã thấy ngứa mắt, lo lái xe cho đàng hoàng. Anh nói nữa em thẻo mồm anh.
Ố hố hố! Lần này em hết đòi thẻo cờ rim anh rồi! May ghê!
Em không có thẻo mà em lắt bỏ, đem đi ngâm rượu.
Bé Hạo chớp chớp mắt: Cờ rim là gì vậy chú Dụ? Trên người chú Ngạo có cờ rim để cắt hả? Cho con coi cái cờ rim đó ra sao đi.
Trang Dụ đớ lưỡi, chẳng biết trả lời làm sao cho phải. Anh giải vây cho cậu: Cái đó con không coi được đâu. Chờ khi con lớn con sẽ biết cờ rim là cái gì. Mỗi thằng đàn ông đều có cái cờ rim a. Không ai vượt mốc lớn hơn một cái đâu.
Bé Hạo vỗ đùi cái bốp: A! Con biết cờ rim là cái gì rồi.
Trang Dụ tái mặt ráng nặn ra nụ cười, hỏi bé: Thế cờ rim là cái gì vậy con?
Dạ! Cờ rim là cà rem a. Chú định ăn cà rem cho mát đúng hông? mà chú Ngạo mua nguyên cây cà rem bỏ trong túi quần bởi vậy tối nào chú cũng phải cởi quần chú Ngạo ra liếm cây cà rem mát lạnh bạc hà. Chú Ngạo giàu mới mua cây sản xuất cà rem bỏ trong túi quần để dành dự trữ, chứ con nghèo rớt mồng tơi làm gì cí tiền mua cây cà rem về ăn. Mai mốt lớn chắc con nghi con đi móc bọc kiếm tiền mua cà rem về bỏ tủ lạnh ăn. Chú Ngạo rãnh rỗi, đem cà rem trong người chắc cũng nặng lắm. Chú tháo xuống cho con coi đi. Đảm bảo con chỉ nhìn chứ con không ăn.
Cố Ngạo lấy một tay bụm cờ rim mình lại: Cờ rim không phải cà rem đâu con. Nó giống giống vậy thôi, dính vô người chú luôn, tháo ea chú đột tử chết liền. Con cũng có cờ rim đó, tại nó chưa phát triển thôi. Cái mà con dùng để đi vệ sinh ấy. Cái ống chích ???? mini bé của con đó.
Bé Hạo trầm trồ: Giề! Không phải cà rem mà là cái trái dưa chuột á. Chú Dụ ác quá nha, cắt cái đó rồi sao mà đi tiểu. Bể bọng đái chết luôn đó. Chú Dụ đừng có cắt cờ rim, chú cắt cái khác đi, cắt hai cái trứng cúc của chú Ngạo á. Ba con nói mỗi người con trai sẽ có hai cái trứng cúc, ăn béo ngậy luôn. Chú Dụ cắt ra ăn đi. Ăn ngon thì nói cho con biết để con về cắt trứng cúc của anh Minh, anh Tinh. Chú hai trứng to, con bốn trứng nhỏ. Coi như huề.
Hai nhóc ôm chầm bé Hạo: Đừng mà. Em đừng cắt trứng của tụi anh, mất nó đi rồi tụi anh biết sống làm sao. Nó là nơi cung cấp nguồn vui lẽ sống của tụi anh cũng như của em đó. Đừng dạy khờ tước đi mạng sống khi con mình chưa kịp nở.
Dạ! Không cắt thì thôi. Em ăn trứng cúc của con cúc nó đẻ. Chừng nào con cúc tuyệt chủng em mới ăn cúc của hai anh. Hi hi
Cha ơi! Cha nghe rõ chưa? Về cha lập khu bảo tồn cúc đi nga. Nó tuyệt chủng là cha con mình tuyệt giống.
Hai nhóc mặt còn tái xanh hơn lá chuối, trăn trối cầu cứu anh. Hai anh em chưa có đính hôn nữa mà giống nòi có nguy cơ bị tiêu diệt, thần tiên còn sợ nữa a.
Anh phất phất phất tay: Tốn tiền vào việc vô ích. Thấy chưa! Đòi lấy vợ sớm kết cục là như vậy đấy. Bỏ tật nghe con. Con nít nó dễ hành động dạy dột lắm a. Vợ cha lớn rồi nên cha không sợ. Hắc hắc!
Híc híc! Cha quá độc ác. Rồi đây giống nòi của con tuyệt chủng, cha đừng mơ có cháu chắt để bế bồng. Dù sao tụi con cũng quyết hi sinh thân mình lấy bé Hạo làm vợ. Baba nữa! Mai mốt có muốn thẻo gì của cha thì về phòng đóng cửa mà làm. Dạy hư vợ tụi con rồi thấy chưa?
Trang Dụ kìm chế không xỉu tại chỗ, mím môi nói: Baba xin lỗi. Mai mốt có gì baba hành động trực tiếp luôn, không thông báo trước nữa.
Anh phản đối: Không được! Em không nói anh sao biết đường né. Như hôm bữa em đạp anh dập trứng xém xíu thành Cố công công rồi nha. Đau chết bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ anh em, bỏ con luôn a. Một lần đủ rồi. Huynh đệ của anh không hi vọng có lần sau.
Bao nhiêu cái bỏ vậy sao anh không chịu bỏ vợ a. Bỏ đi để em sớm giải thoát.
Vì vợ là mạng sống của anh mà. Hì hì.
Anh nắm tay cậu để cậu cảm nhận sự chân thành của mình. Còn Trang Dụ có chút mặt đỏ tai hồng vì sự bộc bạch của anh.
Ai cũng có đôi có cặp, tiểu Hiếu và tiểu Hòa lại có một trận cẩu lương no nê. Hai nhóc ai oán: Đáng hận! Chúng ta có nên tự sướng với nhau không? Tình anh em sâu đậm cẩu lương có sản xuất ra được miếng nào. Đúng là, đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. Đời tôi cô đơn nên thấy ai cũng có bồ. Đời tôi cô dơn bên phải ăn cẩu lương hoài. Đến khi nào đời tôi mới hết cô đơn?
【Top 10】Quà Tặng Sinh Nhật Bạn Gái Ý Nghĩa, Hạnh Phúc
Lưu ý khi lựa chọn quà cho bạn gái:
Top 10 món quà ý nghĩa tặng sinh nhật bạn gái:
1- Hoa tươi:
Theo rất nhiều các nghiên cứu hiện nay thì có đến 90% phụ nữ đều yêu thích hoa và mong muốn được tặng hoa trong các dịp quan trọng đặc biệt như ngày sinh nhật. Những đóa hoa sinh nhật không chỉ là món quà tinh thần mà nó còn mang nhiều ý nghĩa sâu sắc giúp bạn gửi gắm những lời yêu thương chân thành đến cho nàng. Tuy nhiên mỗi một loài hoa và màu sắc của hoa mang một ý nghĩa và thông điệp khác nhau, để lựa chọn được một sản phẩm hoa sinh nhật phù hợp bạn nên tìm hiểu thật kỹ trước khi gửi tặng. Các loại hoa dùng làm quà sinh nhật lãng mạn cho bạn gái như: hoa hồng, hoa hướng dương, hoa lan, hoa cẩm chướng, hoa cẩm tú cầu, hoa baby, hoa salem, hoa tulip, v.v…….
back to menu ↑
2- Gấu bông:
Cũng giống như những loại hoa, gấu bông cũng là một món quà rất ý nghĩa để tặng nàng trong dịp sinh nhật. Món quà này không bao giờ bị lỗi thời bởi những chú gấu bông luôn có thiết kế xinh xắn, dễ thương và có nhiều gấu bông được lấy cảm hứng từ các bộ phim hoạt hình nổi tiếng. Đây là một sản phẩm vô cùng tốt và hoàn hảo dùng để tặng quà sinh nhật cho nữ. Hoặc mọi người có thể sử dụng dịch vụ điện hoa Đà Nẵng để tạo bất ngờ cho bạn gái
back to menu ↑
3- Mỹ phẩm:
Đa số phụ nữ ai cũng đều mong muốn mình xinh đẹp và đặc biệt trong mắt người mình yêu. Chính vì thế mà những bộ mỹ phẩm chính là lựa chọn vô cùng hoàn hảo để tặng quà sinh nhật cho bạn gái yêu xa. Tuy nhiên bạn phải nhờ nhân viên tư vấn lựa chọn giúp mình những sản phẩm phù hợp với nàng
back to menu ↑
4- Nước hoa:
Mọi cô gái khi ra đường đều có mùi nước hoa trên người. Một lọ nước hoa với mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ cũng là món quà sinh nhật ý nghĩa tặng bạn gái
back to menu ↑
5- Đồng hồ:
Gợi ý tặng quà sinh nhật cho bạn gái độc đáo nhất đó chính là chiếc đồng hồ khắc lên những biểu tượng riêng của 2 người. Chiếc đồng hồ như một lời nhắn rủ rằng dù có qua bao nhiều thời gian, bao nhiêu khó khăn khoảnh khắc yêu thương vẫn còn đọng lại mãi mãi.
back to menu ↑
6- Album hình tự làm:
Phụ nữ là một trong những loài sinh vật vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một hành động nhỏ của chàng nhưng đầy chân thành cũng khiến nàng vỡ òa trong hạnh phúc. Món quà sinh nhật cho bạn gái rẻ mà ý nghĩa đó chính là tự tay bạn thiết kế và làm một cuốn album tình yêu của 2 người sẽ để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng nàng.
back to menu ↑
7- Trang sức:
Những món trang sức nhỏ sinh cũng là một cách tặng quà sinh nhật bất ngờ cho bạn gái. Hiện nay có rất nhiều các sản phẩm trang sức đẹp, ý nghĩa để các chàng có thể lựa chọn làm q uà sinh nhật ý nghĩa cho bạn gái ở xa.
back to menu ↑
8- Sách:
Tặng sách có lẽ là món quà sinh nhật dễ thương cho bạn gái bởi nó không mang nặng về vấn đề vật chất quá lớn nhưng mà giá trị tinh thần cực kỳ cao. Bạn có thể lựa chọn những cuốn tiểu thuyết ngôn tình dùng để tặng quà sinh nhật cho bạn gái đang tán. Món quà vô cùng ý nghĩa này sẽ mang đến cho cô ấy niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ sau những ngày dài làm việc và học tập mệt mỏi.
back to menu ↑
9- Túi xách:
Ngoài mỹ phẩm, nước hoa, giày dép ra thì túi xách cũng là một trong những ý tưởng tặng quà sinh nhật cho bạn gái được rất nhiều người lựa chọn. Với phụ nữ thì có bao nhiêu chiếc túi xách đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ là đủ. Chính vì vậy mà túi xách chính là những món quà ý nghĩa tặng sinh nhật bạn gái rất tốt bạn nên lựa chọn.
back to menu ↑
10- Hoa giấy handmade:
Hoa giấy là một trong những món quà tặng sinh nhật cho bạn gái handmade rất đẹp và đang là xu hướng hiện nay. Những bông hoa giấy với đa dạng màu sắc, kiểu dáng vừa đẹp lại không bao giờ tàn vừa mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Cập nhật thông tin chi tiết về Hạnh Phúc Là Khi Yêu Anh trên website Tzlt.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!